cái lạnh phả vào chiều
lá rụng đầy ngõ vắng
nỗi nhớ tràn cơn mê
ơi sông Cái* ngược xuôi
bao tháng ngày gõ nhịp
tiếng mái chèo cằn cỗi
lênh đênh những phận người
đêm ùa về thành phố
ánh đèn vàng bên sông
soi bóng mình lặng lẽ
câu rao mặn ngày về
dõi mắt phía bờ xa
câu ca dao nặng trĩu
cơn mưa dài xô lệch
khói đốt đồng nghiêng trôi.
NGUYỄN HỮU PHÚ
Trước và sau tấm bảng
Sau viên phấn, bảng đen là những cuộc đời
Sau cuộc đời là lịch sử viết bằng số phận
Có số phận như viên phấn
Trắng, tròn mòn trong tay người khác
Có số phận như giẻ lau
Thành rác
Có số phận như mặt bảng
Viết, chùi càng nhẵn lỳ
Có số phận như ước mơ của thầy
Viết cổ tích
Những người viết bảng một đời không xê dịch
Nằm xuống rồi lời dạy thành kinh.
NGUYỄN LÂM CẨN
Bóng mẹ
Con ngồi xếp những hạt mưa
Mẹ ơi! Con nhớ ngày xưa cồn cào
Gian nhà vách đứng xanh xao
Gió leo mái lá xạc xào đêm đêm
Cha ngồi vót lạt bờ hiên
Vót sao mỏng bớt buồn phiền có vơi?
Mẹ qua phiên chợ ngày mười
Lạt mềm buộc trọn kiếp người mỏng cong
Nón mê múc ngọn gió đồng
Nắng xiên một tấm lưng còng tãi phơi
Trông vào cây lúa nhỏ nhoi
Mong mùa mẩy hạt, cây đời mai sau
Bùn non ngậm vạt áo nâu
Giấc mơ chẳng đến nào đâu môi mày
Xuân thì bề bộn vá may
Tóc xanh chưa mượt, lắt lay tuổi già
Ngô bung, khoai luộc, cháo hoa
Thắt lưng buộc bụng lội qua tháng ngày
Con nên người được hôm nay
Nhớ về bóng mẹ những ngày xưa xa.
HƯƠNG SINH
Tôi đi tìm… tôi
Bao năm tôi vẫn đi tìm
Mải mê chắt lọc nổi chìm thế gian
Bới nhàn, tìm sự gian nan
Mang khôn ngoan đổi lấy ngàn dại ngây
Khổ đau dìm chết đắm say
Đêm đêm thao thức tìm ngày mộng mơ
Bao giờ, cho đến bao giờ
Tìm cho được cái dại khờ bấy lâu?
Ngày nay sương phủ mái đầu
Biển xanh đã hóa nương dâu vẫn tìm
Đời người bảy nổi ba chìm
Cả đời lặn ngụp đi tìm cái tôi.