Người bấm máy “nhẹ nhàng”

Ảnh của Nguyễn Hữu Bảo mang hơi thở rõ rệt của cuộc sống, mang suy ngẫm về những ký ức, cũng là một phần nào con người của ông - một người bấm máy “nhẹ nhàng”, cần mẫn và tinh tế.

Nghệ sĩ nhiếp ảnh Nguyễn Hữu Bảo.
Nghệ sĩ nhiếp ảnh Nguyễn Hữu Bảo.

Chắc là ít (thậm chí rất ít) ai nghe nhiếp ảnh gia Nguyễn Hữu Bảo nói gì đó với âm lượng cao. Ông đi nhẹ nhàng, nói nhẹ nhàng và chụp cũng “nhẹ nhàng”. Một sự nhẹ nhàng tự nhiên. Ông lặng lẽ có mặt bên đời, bên người, bên khung cảnh, bên sự kiện. Ông lặng lẽ chụp, lặng lẽ nghiền ngẫm những gì mình được chứng kiến, trải nghiệm. Chỉ đến khi xem ảnh của ông, với những chú thích (cũng nhẹ nhàng) sâu sắc mà hóm hỉnh, người xem mới có thể cảm thấy những gì ông mang đến, gửi gắm sau những cú bấm máy “nhẹ nhàng” - hiện thực nhưng hơi phiêu lãng, man mác thoáng buồn hoài cổ, phảng phất hoài nghi tương lai (?)... - trong những bức hình.

Nguyễn Hữu Bảo bám sát và cảm nhận tinh tế từng khoảnh khắc cuộc sống. Bằng con mắt thâm trầm triết lý, ông gợi nhiều suy nghĩ trong từng bức ảnh. Dù chụp những cảnh sáng, tươi, động, ảnh của ông vẫn trầm lắng gợi nhiều suy tư. Dù ở giữa đô thành tấp nập hay đi về thôn quê dân dã, lên miền núi hay xuống vùng biển, ảnh của Nguyễn Hữu Bảo mang vẻ trầm lắng (như con người ông) nhiều hơn những tấp nập ngược xuôi, nô nức đô hội như mọi người vẫn thường nghĩ về khu 36 phố phường - nơi ông đã sống, đã gắn bó gần cả đời người.

Người bấm máy “nhẹ nhàng” ảnh 1



Xem nhiều bộ sưu tập của Nguyễn Hữu Bảo có thể nhận ra tác phẩm của ông “nghiêng” nhiều hơn về phía ảnh báo chí - chân thực, kịp thời và chuyển tải những thông điệp xã hội sâu sắc. Nguyễn Hữu Bảo chụp nắn nót nhưng không “nặng” những yếu tố kỹ thuật mà thiên về “ý ảnh”. Những nét tương phản trong nội dung ảnh gợi nhiều suy nghĩ của người xem - to và bé, cao và thấp, sặc sỡ và đơn sắc, dữ dội và hiền hòa, xưa và nay, cổ truyền và hiện đại, chiến tranh và hòa bình, náo nhiệt và trầm tư, tĩnh và động, ảo và thực... Nhiều người thích ảnh và thích chụp ảnh khi xem ảnh của ông đã có chung nhận xét: Nguyễn Hữu Bảo chụp kỹ. Đúng quá, nhưng có lẽ phải bổ sung rằng ảnh của ông còn rất duyên. Kỹ như những lời phê của một “thày đồ” nghiêm khắc và duyên ngầm - như má núm đồng tiền của người thiếu nữ chỉ hiện ra khi cô ấy mỉm cười. Kỹ là do tính. Duyên là do cảm. Với cái tính kỹ và một tình cảm hồn hậu với nơi mình sống, với nơi mình đến, Nguyễn Hữu Bảo lặng lẽ và cần mẫn ghi lại những gì mình thấy, mình nghĩ, những gì mình sẽ nhớ. Ông chụp nhiều những góc phố thân quen, những con người thân thuộc, những vui - buồn, nắng - mưa, sáng - tối trôi theo mùa và năm tháng qua khung cửa sổ... Hơn thế, công việc yêu thích của ông còn mang ý nghĩa xã hội rộng hơn nhiều. Với chiều dài thời gian cầm máy, Nguyễn Hữu Bảo giúp đời lưu lại nhiều ký ức lịch sử qua sự ghi chép bằng những cú bấm máy “nhẹ nhàng” của mình – như một cách ghi chép lịch sử bằng hình. Xem ảnh của Nguyễn Hữu Bảo, những người trẻ hôm nay và cả mai sau có thể biết những hình ảnh năm xưa của tàu điện đi về leng keng một thời Hà Nội, biết công dụng mới của vỏ quả bom lép thời chiến được treo lên làm kẻng thời bình, biết hình ảnh của những ô cửa sổ thời bao cấp trước khi bị phá đi để không cản trở những ô cửa sổ mới của một building cao cấp vừa xây xong... Có những điều khó mô tả được bằng lời nhưng chỉ cần một tấm ảnh là có thể nói lên tất cả.

Ảnh của Nguyễn Hữu Bảo không thuộc loại ảnh có thể xem nhanh. Ông chụp những gì mình gặp một cách “nhẹ nhàng”, hồn nhiên. Chỉ có điều, đó là một cách “hồn nhiên” nhiều ngẫm nghĩ.

Với chiều dài thời gian cầm máy, Nguyễn Hữu Bảo giúp đời lưu lại nhiều ký ức lịch sử qua sự ghi chép bằng những cú bấm máy “nhẹ nhàng” của mình