Gió ngược

Gò má chị hốc hác. Cơn buồn nôn đến bất cứ lúc nào nó thích, oạch ọe trước đủ thứ mùi. “Em mua que thử đi!”. Kết quả chỉ một vạch đỏ trên cái que mầu trắng. Chị thấy anh thở phào một cái mà xót lòng. Chị muốn có thêm đứa thứ hai nhưng anh bảo cuộc sống đang khó khăn. 

Minh họa: VŨ ĐÌNH TUẤN
Minh họa: VŨ ĐÌNH TUẤN

Chuyện vợ chồng, anh cứ lạnh nhạt dần, nhiều lúc chị muốn nằm trong vòng tay anh, muốn được anh âu yếm nhưng chỉ thấy tấm lưng to bè của anh chắn giữa hai người. Co ro, đơn lạnh ngay trên chiếc giường của mình. Chị thiếp đi trong nước mắt.

*

“Tôi là thằng bất tài, vô dụng”. Tiếng anh rít trong đêm, hai bàn tay đánh vào đầu mình thình thịch. Chị nhìn anh, xót thương cho anh và cho chính bản thân mình. Anh là con cả trong gia đình năm anh chị em nhưng không bao giờ bố anh coi anh là con trưởng. Mọi thứ trong nhà đều do bố và người em trai kế tự quyết.

Tết nào bố anh cũng chỉ một câu: “Chúc vợ chồng anh năm nay làm ăn có tiền vô ra cho bằng chị bằng em, được như vợ chồng thằng Ba thì tốt”. Vợ chồng ngồi đối diện bố mẹ cố nuốt chua xót vào lòng, tiền quan trọng đến thế sao, nó quyết định được cả địa vị xã hội lẫn tình yêu thương con người ư? Trong cơn say, đôi mắt anh ngầu đỏ nhìn chị: “Sống với cô. Tôi mới nhục như thế này!”.

Từ ngày cu Tít ra đời, bà nội có mấy khi ôm bồng cháu một lần. Cháu qua chơi thì bà vờ không có cháu trước mặt, cu Tít như cũng biết bà không quý mình nên cũng ít qua phòng bà, con nít nhạy cảm lắm chứ! Tít chưa biết ghen tỵ, chưa biết so sánh. Chị còn nhớ lần mẹ chồng trượt chân ngã trong phòng tắm, nằm một chỗ không đi lại được. Cô em dâu vào bệnh viện thăm mẹ, rồi giả lả: “Thức suốt đêm lo cho mẹ. Thương chị quá. Em cũng muốn ở lại chăm cho mẹ lắm nhưng nhà em neo người. Cu Bíp thì nhỏ quá, chị cố gắng”. Tiếng cô em dâu cứ reo réo những câu chữ vờn lên rồi hạ xuống không một hình thù cố định như tiếng cười hin hít kéo dài. “Con cho cu Bíp về đi, ở bệnh viện không tốt cho trẻ con. Con nhỏ vậy vào thăm mẹ chi cho cực, thôi con về nhanh đi kẻo trễ!”. Chị nhìn cô em dâu và mẹ chồng chua chát, bộ con chị không nhỏ sao? Nước mắt chị chực trào ra nhưng chị cố ghìm lòng không cho nó chảy ra: “Thôi em về đi kẻo trễ”. Em dâu về, không khí trong căn phòng trở nên lạnh lẽo. Mẹ chị quay mặt vào bên trong. “Mẹ mệt rồi!”, chị nhẹ nhàng đắp chăn. “Trời nóng lắm!”, mẹ chị cựa mình. Chị vội vàng nhấc chăn ra khỏi người mẹ rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Nước mắt chạy dài, không biết chị đã làm sai điều gì?

*

Tiếng gió rít giữa đêm làm chị giật mình tỉnh giấc. Tiếng anh ngáy đều đều bên cạnh. Khuôn mặt của anh khi ngủ cũng không thể thanh thản được. Những nếp nhăn cứ xếp dồn lên. Hơi thở nặng nhọc buông thành từng tiếng như đè chặt lên khuôn mặt người, chỉ có thể giãy giụa rồi lả dần, lả dần. Chị cũng đang lả dần trong cuộc sống của mình. Ngày cưới, chị rất hạnh phúc, rạng ngời trước nhiều ánh mắt ghen tỵ bởi biết nhà anh là một gia đình quyền thế. Nhưng nụ cười chưa kịp nở hết thì đã héo. Dù chị có cố gắng đến đâu thì dần cũng trở thành cái gai trong mắt. Anh nhu nhược, lệ thuộc gia đình. Bao lần chị khuyên anh ra ở riêng nhưng anh vì chữ hiếu cho tròn mà ở lại. Nước mắt chảy ngược vào tim, chị cắn răng chịu đựng cuộc sống vô hình giữa những con người hữu hình. Chị nhìn cu Tít đang no giấc, đôi lúc cười rặc rặc mơ ngủ. Giá như tất cả chúng ta đều là trẻ con, cuộc đời là những tiếng cười thì tuyệt vời biết mấy.

*

Anh sốt li bì cả tuần. Bác sĩ chẩn đoán anh bị sốt siêu vi, uống thuốc và nghỉ ngơi đúng giờ giấc sẽ khỏi. Nhưng những cơn sốt kèm theo co giật, da anh thì ngày càng vàng lên, hai mắt anh đục đỏ. Chị sợ, hỏi mẹ chồng thì bà bảo: “Rồi sẽ bớt!”. Nhưng tình trạng của anh ngày càng nặng. Chị quyết định xin nghỉ phép đưa anh đi thành phố khám bệnh. Khuôn mặt bác sĩ căng thẳng nhìn chị…

Chân chị khụy xuống, cả thân người chao đảo khi nghe bác sĩ nói... Lâu nay dù muốn gục ngã nhưng có anh, chị cố gắng đứng lên, cố gắng trong tất cả, nhưng việc này thật quá sức! Chị có thể không còn gì nhưng mất anh là điều chị chưa hề nghĩ đến. Buồn vui, hạnh phúc đều có anh bên cạnh, dù cho mọi người có hắt hủi, khinh rẻ “Đũa mốc mà chòi mâm son”, nhưng có tình yêu với anh, chị thêm nghị lực để chị bước tiếp. Giờ đây tất cả như sụp đổ dưới chân, không còn nơi nào bám víu, chị chơi vơi.

Nhìn anh mà lòng chị chua xót. Đôi bàn tay anh gầy guộc nắm lấy tay chị, môi mấp máy những âm yếu ớt không đủ sức tạo thành một âm thanh. Đôi mắt anh như xoáy sâu vào tim chị. Chị nắm lấy tay anh nhưng quay mặt đi, chị không đủ dũng cảm nhìn vào mắt anh. Đôi mắt như muốn nói mọi điều, gợi cho chị nhớ mọi điều, sâu thẳm trong trái tim anh. Anh muốn chị và con được sung sướng nhưng càng cố gắng, nỗi bất lực càng hiện lớn trên khuôn mặt anh. Anh đã chạy trốn thực tại bằng bia rượu. Trong những cơn say, anh như một thằng điên lúc khóc, lúc cười. Nỗi bất lực của anh như xấu hổ với xã hội, càng như một con thú điên quằn quại giữa cuộc đời.

*

Hai tháng anh nằm viện, cũng là hai tháng chị sống như bản năng. Rồi anh qua cơn bệnh như một kỳ tích. Anh đột nhiên khỏe lại, đi đứng, ăn uống đều nhanh nhẹn. Niềm hạnh phúc của chị hiện rõ trên khuôn mặt, chị tưởng chừng như đã mất anh trong tầm tay, khi chị thấy đôi môi anh nứt nẻ khô khốc, âm thanh phát ra không còn tròn trịa nữa mà chỉ những hơi gió. Đôi mắt anh cứ vàng lên từng ngày cứa vào da thịt chị nỗi đau. Những bì huyết tương cứ nhiều lên, tinh thần chị suy sụp tỷ lệ nghịch với số thuốc anh phải uống, phải truyền. Mọi thứ cho sự ra đi của anh, chị đều đã chuẩn bị và giờ chị không cần sự chuẩn bị đó nữa, anh đã khỏe lại, anh đã ở bên chị.

Sức khỏe phục hồi nhanh chóng nhưng tính cách anh lại thay đổi hoàn toàn. Chị tưởng bước qua cổng địa ngục để đến được thiên đàng nhưng cửa địa ngục này đóng lại thì cửa địa ngục khác mở ra. Niềm hạnh phúc của chị quá chóng vánh. Càng ngày chị thấy anh có những hành động càng kỳ lạ. Anh đã bỏ hết những mối bận tâm trong cuộc sống lâu nay đeo bám. Anh đi sớm về trễ, mọi thứ lớn bé trong nhà một tay chị gánh vác, lâu lâu chị nhờ anh đi đón con hay giúp việc trong nhà, mẹ chồng lại la: “Chồng mày nó đau, mày muốn nó chết à?”. Chị cam chịu cho cái số kiếp của mình. Anh chỉ cần có một cú điện thoại vào bất cứ giờ nào là đều có thể bước đi, mặc cho chị ngăn cản. Về tới nhà là anh say khướt, kèm theo mùi nước hoa lạ vương trên áo. Nhưng chị vẫn tin anh. Không một lần hỏi anh mặc dù nhiều lần chị rất muốn hỏi.

*

Bố mẹ chồng về quê. Chị đi công tác. Nhưng chị xin phép về nhà sớm hơn dự định, chị cảm thấy không an tâm khi để cu Tít ở nhà bố chăm trong thời gian lâu như vậy. Về nhà, cửa không khóa. Thấy lạ, chị nhẹ nhàng bước vào, cửa phòng ngủ chỉ khép hờ. Chuẩn bị sẵn hơi để hét lên nhưng tiếng hét của chị tắt nghẹn. Đôi mắt chị đỏ hoe nhìn anh như những lần anh say về trút những cơn giận dữ, bất lực trong cuộc sống lên chị và con, đỏ hoe tủi thân khi nhìn mẹ chồng tất tả đi từ sớm để bồng con cho em dâu và bây giờ mắt chị đỏ hoe nhìn anh đang nằm với người phụ nữ lạ trên cái giường của mình. Trí nhớ thoắt ẩn thoắt hiện, người phụ nữ đang nằm trên giường kia đôi lần chị gặp ở hành lang bệnh viện. Đôi tay buông thõng, nước mắt chị nhòa đi, nhòa đi tất cả những gì chị từng có, từng tin tưởng, từng chịu đựng. Vậy là anh đã lừa dối chị rất lâu rồi, những câu nói của anh trong cơn say giờ chị mới hiểu. Miệng anh lắp bắp như muốn nói điều gì đó, đôi tay anh đẩy người phụ nữ kia ra khỏi người mình thật nhanh. Đôi mắt chị nhìn anh như một ma lực khiến anh ngồi im tại chỗ, khuôn mặt anh chảy dài méo xệch. Anh ngồi sụp xuống ôm chân chị khóc, chị hất anh ra và chạy như một phản xạ tự nhiên.

Đi ngược dòng sông, nước mắt chị bạt gió. Những lọn tóc lấn bấn ôm lấy khuôn mặt, bết lại, rối...